Blog post

Miền chuối Fohla, miền xa quá vãng

Một ngày thênh thang ngắm nhìn cận cảnh miền chuối Foha để lại trong tôi một khoảng lặng, nhắc cho tôi một ước mơ, truyền cho tôi thêm cảm hứng.

Cách đây chục năm, miền chuối Fohla khi đó vẫn là vùng đất phèn, đồng khô cỏ cháy. Thế rồi dự án trồng chuối từ đâu mọc lên, thay màu không gian, thổi hồn cho vùng đất rộng hàng trăm héc-ta một luồng sinh khí khác hẳn. Fohla ngày nay nhộn nhịp quanh năm với nhiều nhóm khách. Đủ quốc tịch màu da, đủ mọi miền đất nước. Nhóm đến tham quan học hỏi, nhóm đến tổ chức giao thương, nhóm tìm cơ hội kinh doanh. Nỗi buồn nhộn nhịp.

Sáng sớm, khi bình minh vừa lên cũng là lúc từng hàng chuối mẹ chuối con đưa nhau đón nắng. Nắng xuyên qua lá, nhưng chẳng hề lãng mạn. Nắng ấm lãng mạn chỉ có trong thơ, trong nhạc. Nắng Fohla khét hơn nhiều. Từ tháp nước cao 25m dõi tầm mắt ra xa, tôi thấy một chút thênh thang, một trời gió lộng, một đồng xanh bạt ngàn quyện vào mây trắng. Nó nhắc cho tôi ước mơ dang dỡ: Rằng ngày nào đó, tôi nhất định sẽ trở về để phủ xanh đồi. Cho đất đá đâm chồi, nụ cười nẩy lộc.

Rời tháp nước giữa chiều muộn, tôi được người hướng dẫn mời trái chuối chín vàng. Da chuối căng mượt, thơm lành như làn da thiếu nữ mười tám, đôi mươi. Theo lời anh, là giúp tôi nạp thêm năng lượng, vững chân bước tiếp. Nhà đóng gói chuối sạch xuất khẩu (sau này mới biết chuối sạch Fohla) thật khác xa so với những gì tôi từng hình dung về loại chuối mộc mạc trong câu ca dao “Gió đưa bụi chuối sau hè. Có đôi trai gái rụt rè dưới trăng”. Cả trăm, cả ngàn buồng chuối được vận chuyển nhịp nhàng trên hệ thống ròng rọc. Sau đó là các khâu: Xịt nước làm sạch, cắt cuống phân nhánh, ngâm hồ khử khuẩn, dán tem nhãn, hút chân không, đóng gói, lên container, ra cảng. Từ đó chuối chu du năm châu, bốn bể, dưới một nhãn hiệu Fohla Banana – Made in Vietnam. Trong lòng tự hỏi: “Trái chuối thôi mà, có cần tỉ mẩn đến vậy không?”. Chẳng biết…

Tối cuối tuần là trang trại lên đèn bừng sáng với các tiết mục liveshow văn nghệ tự biên, tự diễn, tự cười. “Có anh ba Hưng, vốn thiệt nông dân. Ăn chuối hơn năm trường, vừa mới được lên lương”. Thế mới biết, những nhọc nhằn gió sương ruộng đồng không thể ngăn nụ cười hồn hậu; không thể ngăn đời sống tinh thần thi vị sau ngày dài lao động.

Người người đến đi. Fohla ở lại. Những ký ức hoang dại về miền xa năm ấy giờ trôi vào quá vãng. Vẻ tĩnh lặng đời thường nhường đường cho giao thương nhộn nhịp. Bất chợt, cảm hứng về một vùng đất, một loài cây, một dự án đang định hình sắc nét. Tuổi trẻ mà, có gì phải sợ. Có cơ hội phải thử. Cứ sai lầm mà lớn lên.

Bạn có biết

Bài trước đó

Bài tiếp theo